Dưới đây là bài phóng vấn anh trên tạp chí AnOther của Mỹ:
-Làm thế nào mà anh trông vừa thời trang lại vừa thanh lịch như vậy ?
Thanh lịch hẳn là một điều gì đó như duyên dáng. Như Garance (Garance Doré là đồng nghiệp, công sự của Scott) chẳng hạn, tôi vừa nói chuyện với cô ấy về những người thanh lịch nhất mà chúng tôi từng gặp. Cô ấy cũng mới nhắc cho tôi vài cái tên. Tôi trả lời rằng “ Tôi biết chuyện này rất thú vị, tôi biết tất cả những người đó, nhưng tôi không chắc lắm là mình nên gọi họ bằng từ nào thì hợp lí –fashionable hay stylish” . Họ có nhiều điểm chung và tính cách cũng rất tốt, vừa duyên dáng, cư xử nhã nhẵn mà lại còn lịch sự. Tất cả những điều như vậy gộp lại thì mọi người sẽ đó là thanh lịch. Đó thực sự là cách bạn thể hiện bản thân bằng hành động.
-Vai trò của lịch sử nói chung và lịch sử nghệ thuật đối với thời trang là gì?
Không phải Chanel đã từng nói “people don’t know history are bound to repeat it”? Tôi yêu lịch sử trang phục và lịch sử thời trang. Nó thật hấp dẫn, đặc biệt là những người như tôi đây đã cho ra đời ngay ngay một trang blog. Ta sẽ có sự tương tác với lượng độc giả cực lớn mà không nhất thiết phải đọc tạp chí thời trang. Những bức ảnh của tôi tự chúng đã nói một chút gì đó về phong cách, về thời trang. Nhưng chúng vẫn chỉ là những bức chân dung, những bức ảnh đẹp. Nhiều người sẽ nói rằng “ thật là điên khùng, không ai lại có thể mặc đồ như vậy bên ngoài New York”. Nhưng người ta vẫn mặc như thế những năm 1500, trong suốt thởi kì Phục Hưng. Bạn có thể thấy rằng thông qua lịch sử thời trang, nó cho chúng ta bối cảnh.
-Có phải bạn mô tả thời trang như một ngôn ngữ hay một thuyết giảng nào đó, như Barthes từng làm?
Bây giờ, hơn bao giờ hết, thời trang trở thành hai hướng trong một cuộc đối thoại . Trước đây, nó chủ yếu thể hiện thông qua các tạp chí thời trang hay qua nhiếp ảnh, giờ thì qua mạng, còn ảnh thời trang thì nằm ngay trên blog của tôi hay của bất kì ai và ai cũng có thể bình phẩm và nhận xét về chúng. Nó tạo nên hai hướng đối thoại, về phong cách về thời trang và những điều cơi mở khác nữa mà tiền lệ chưa từng có.
-Từ “giới trí thức” được đặt trong một khoảng thời gian chính trị căng thẳng. Thời trang có vai trò chính trị nào trong đó hay không ?
Vai trò chính trị của thời trang là khi những nhu cầu của xã hội khiến chúng ta phải ăn mặc như thế nào. Không một ứng cử viên chính trị nào lại mặc đồ của Rick Owens. Điều đó không tuyên bố quyền lực chính trị và ổn định cho mọi người. Họ được mặc quần áo trong tủ chỉ để nói lên được quyền lực chính trị, chính trị ổn định. Những người này không thể hiện được họ là ai thông qua thời trang, họ chỉ đang cổ giấu nó đi.
Thời trang không cần làm bất kì điều gì đối với giới trí thức, nếu bạn không phải là người thiết kế và không dùng trí tuệ để có thể hòa hợp những nguồn cảm hứng lại với nhau.
-Anh liên hệ như thế nào giữa khái niệm thời trang và phong cách?
Tôi suy nghĩ khá nhiều về điều này, thời trang và phong cách như những cái bánh răng của đồng hồ. Thời trang chạy càng nhanh. Và trong một chiếc đồng hồ, bánh răng nhỏ làm những việc lớn hơn. Vì vậy mà nhiều người thích nói “ thời trang là vĩnh cửu, nhưng phong cách là ngay bây giờ”. Việc mà bạn phải làm chính là hãy để mắt một chút tới lịch sử thời trang, hãy nhìn xem, thậm chí thời trang nam giới, chỉ một cái cái blazer xanh kiểu năm 1970 cũng khác những cái bây giờ. Hầu hết mọi người đều cho rằng thời trang chạy càng lúc càng nhanh, nhưng, quyển sách ảnh của tôi phát hành cách đây đã 3 năm nhưng vẫn bán rất chạy và truyền cảm hứng cho nhiều người. Vòng xoay thời trang có thể nhanh, nhưng cách mà con người muốn để thay đổi vẻ ngoài thì không như thế.
-Thời trang phải làm gì với tri thức?
Với tôi câu hỏi này nghiêng nhiều về phong cách hơn là thời trang. Như đã nói ở trên, những nhà thiết kế như Dries Van Noten thực sự chỉ cần kết hợp những ý tưởng biệt lặp, những nền vắn hóa hay khái niệm khác nhau . Thời trang liên hệ trực với trí thức. Mọi người lựa chọn phong cách của mình để phù hợp với những phân nhóm khác nhau trong xã hội – nơi họ cảm thấy mình là một phần của tổng thế đó. Không ai lại mặc khác với những gì mà họ muốn. Khi một chàng trai mặc đồ bóng đá, họ muốn mình trông như một chàng trai bình thường, nhưng họ sẽ không muốn thể hiện vẻ ngoài phổ thông đó khi mặc cravat hay áo khoác. Phong cách mỗi người khác nhau, và họ dùng trí óc để tìm kiếm điểm phù hợp cho mình.
-Anh chụp ảnh mọi người trên phố. Lí do thật sự là gì?
Có 2 điều: thứ nhất tôi yêu thời trang, tạp chí thời trang, những buổi biểu diễn thời trang, việc đi ra đường không thể thay thế tạp chí hay các show thời trang được mà chỉ cung cấp thêm thôi. Cảm hứng cho quyển sách đến từ nơi nào đó giữa những buổi trình diễn và những gì diễn ra trên phố.
Thật dễ dàng để tìm những quyển tạp chí hay xem một buổi diễn thời trang mà tôi thích, nhưng lại rất khó để tìm được những tấm ảnh đường phố truyển cảm hứng cho tôi. Thế nên tôi tự mình làm lấy. Khi tôi bắt đầu chụp, người ta nói rằng trên phố chỉ có mấy người thích kiểu điên cuồng nhất, tóc tai thì dựng đứng như Mohawks… tôi không ăn mặc quá khích, thẩm mỹ chắc chỉ tốt hơn so với mức trung bình thôi. Nên tôi quyết định chụp hình những người có phong cách thú vị. Cùng lúc đó tôi nhận ra mình yêu thích việc chụp ảnh. Ba tôi là nhiếp ảnh gia, nhà sản xuất, và ông làm việc trong một studio. Nhưng tôi thích tự mình chụp hình trên đường phố, thách thức việc tận dụng bối cảnh. Những thứ trên phố cũng cho biết được thời điểm mà chúng hiện diện.
-Tác động của các trang blog, sự quan trọng của nhiếp ảnh thời trang đường phố, dương như chỉ ra rằng thời trang ngày càng dân chủ hơn. Anh có tin vào điều này không?
Phương tiện truyền thông thế này thì quả là không tốn kém, quá rẻ cho việc làm một tạp chí hay chụp những bức ảnh. Điều này đồng nghĩa là ngày càng có nhiều người thực hiện nó, mọi người cũng sẽ có nhiều lựa chọn hơn. Họ sẽ chọn ai là người mình muốn nghe theo nhất. Tôi không nghĩ sự phát triển của hệ thống mạng sẽ gây ảnh hướng nhiều đến Condé Nast, cũng giống như tivi, có những kênh lớn, và nhiều kênh khác để lựa chọn. Mọi người muốn những kênh truyền hình quốc tế như Vogue, Harper’s Bazaar, và những cái gì đó địa phương một chút để có thể liên hệ đến bản thân mình. Mọi thứ ngày càng nhiều để người ta chọn lựa. Ai cũng muốn đạt đến những điều tốt nhất.
Về Scott Schuman:
Scott Schumansinh ra ra tại Indiana, Mỹ và học tại đại học Indiana về kinh doanh hàng may mặc. Sau 15 năm dành cho công việc kinh doanh thời trang, anh từng làm việc cho các bộ sưu tập của các nhà thiết kế như Valentino, Scott cũng mở một showroom của riêng mình chuyên bán những bộ sưu tập của các nhà thiết kế trẻ. Năm 2005, anh ngừng công việc để chăm sóc con gái , đây cũng là lúc Scott lang thang trên những con đường ở New York với chiếc máy ảnh của mình và bắt đầu chụp những bức hình đầu tiên update trên blog.
“Chiến lược duy nhất của tôi khi bắt đầu The Satorialist là cố gắng và chụp những phong cách mà tôi biết chắc những nhà thiết kế săn tìm để làm nguồn cảm hứng cho mình. Hiếm khi họ qua tâm đến toàn bộ trang phục, hoặc lúc có lúc không nhưng họ sẽ tìm thấy ý tưởng cho màu sắc, tỷ lệ, cách phối họa tiết hay giới tính”


No comments:
Post a Comment